03/18/2022
(Bài viết của nhà văn, nhà báo người Nga, Dmitry Glukhovsky, sinh 1979, hiện đang sống tại Nga)
Tại sao Điện Kremlin bảo chúng ta gọi cuộc chiến này là một chiến dịch quân sự đặc biệt?
Bởi vì không ai ở Nga muốn chiến tranh. Bởi vì mọi người đều sợ chiến tranh. Bởi vì chiến tranh là khi đi là người sống mà trở về là quan tài tráng kẽm. Vì chiến tranh là những đống đổ nát bốc khói thay cho những thành phố phồn hoa. Vì chiến tranh là nỗi sợ hãi muôn thuở. Là nghèo. Là đói. Là một sự điên rồ tập thể.
Dân thường không muốn cuộc chiến này, bởi họ là những người sẽ phải trả giá bằng cái đầu của mình, bằng chia ly, bằng tan nát trong gia đình của họ. Các doanh nghiệp không muốn cuộc chiến này, họ là những người phải trả giá bằng sự phá sản. Những người được gọi là giới tinh hoa của chúng ta cũng không muốn cuộc chiến này. Họ sẽ phải trả giá cho cuộc chiến bằng việc bị cắt đứt với thế giới và mất đi nguồn cung cấp thông thường của họ. Cả dân tộc này không muốn cuộc chiến này, bởi vì khi chiến tranh bùng nổ, cuộc sống bình thường của con người chấm dứt và họ phải sống theo những quy luật của chiến tranh.
Putin đã đích thân tuyên chiến với Ukraine. Suốt một tiếng đồng hồ, thông qua tất cả các kênh, ông ta giải thích cho mọi người hiểu lý do tại sao chiến tranh là cần thiết: rằng Ukraine chẳng phải là một quốc gia, rằng về nguyên tắc Ukraine không đáng được tồn tại. Chẳng qua là một mối hận thù cá nhân. Ngoài ra không còn lý do nào khác cho chiến tranh, phần còn lại chỉ là những lời bào chữa.
Putin muốn thứ vinh quang mà chỉ cuộc chiến này có thể mang lại cho ông ta. Ông ta đã tính đến chuyện chớp nhoáng: vào ngày chiến tranh bắt đầu, các chương trình truyền hình tuyên truyền kèm theo những tràng cười sảng khoái hứa hẹn sẽ chiếm được Kyiv vào giờ ăn tối. Nhưng ông ta (Putin) không sẵn sàng nhận trách nhiệm một mình. Vì vậy, trước khi bắt đầu cuộc xâm lược, ông đã tập hợp Hội đồng Bảo an Liên bang Nga - tất cả những người mà về sau có thể sẽ nói “Tôi không biết”, và ông ta bắt họ đối diện với chuyện đã rồi. Hơn nữa, ông ta buộc họ phải nói to "Tôi ủng hộ" (chiến tranh). Ông ta bôi nhọ tất cả những ai có thể cố gắng đàm phán riêng với thế giới về hòa bình. Putin nói với thế giới: không phải mình tôi đâu nhé, mà tất cả chúng tôi là những người thực sự đang lãnh đạo nước Nga. Phương Tây chẳng còn ai để đàm phán. Vì vậy, nếu một ngày nào đó, một vụ án về chiến tranh với Ukraine được xét xử ở tòa án quốc tế La-hay thì cả một nhóm người sẽ phải trình diện. Và từng người trong nhóm này cần nhớ viễn cảnh đó.
Nhưng cả họ cũng sợ một trách nhiệm như thế - chỉ cần xem video cuộc họp của Hội đồng Bảo an là có thể thấy rõ điều đó. Có vẻ như họ thậm chí còn không được báo trước về kế hoạch gây chiến. Và để cứu họ khỏi sợ hãi, người ta đã quyết định phân chia trách nhiệm cho toàn bộ chế độ.
Cũng chẳng có ai thông báo về cuộc chiến này với các đại biểu của Duma Quốc gia và các thành viên của Hội đồng Liên bang. Họ cũng đã được triệu tập và bị đặt trước chuyện đã rồi. Và, dựa vào sự đồng thuận “diễn” của Hội đồng Bảo an, các đại biểu và nghị viên cũng đã bị dẫn đến một lời tuyên thệ mới. Không được bỏ phiếu chống hay bỏ phiếu trắng. Sự bất lực đã được rèn luyện và sự chuẩn bị ngấm ngầm đã làm được việc. Nhưng thậm chí như vậy - họ cũng chỉ đồng ý với việc sử dụng quân đội Nga trên lãnh thổ của các nước cộng hòa đã cướp được - DPR và LPR.
Nhưng xe tăng của chúng ta không đến Donetsk, mà tới Kharkov, Kyiv và Kherson. Hóa ra đó đúng là một cuộc chiến - một cuộc chiến mà người dân không được hỏi ý kiến. Một cuộc chiến mà người dân sợ hãi và không mong muốn. Và sau một tuần thì đã trở nên rõ ràng là thay vì một cuộc tấn công chớp nhoáng chống lại các tiểu đoàn phát xít tưởng tượng, đất nước chúng ta đang tham gia vào một cuộc chiến lớn chống lại toàn bộ quân đội Ukraine và chống lại người dân Ukraine. Các lực lượng vũ trang của Liên bang Nga dưới những biểu tượng kỳ lạ, vì một lý do nào đó được đánh dấu bằng chữ cái Latinh Z, đang bị mắc kẹt trong bùn. Số người chết của chúng ta đã lên đến hàng trăm. Pháo binh của chúng ta bắt đầu bắn mù mịt, phá hủy các khu dân cư trong các thành phố Ukraine. Rõ ràng là có thể nói về tội ác chiến tranh. Và rồi người ta đã quyết định biến chúng từ tội ác của chế độ thành tội ác của toàn dân. Họ che đậy tất cả. Vì vậy, chúng ta không thể nói rằng chúng ta không biết về cuộc chiến này và không muốn nó, họ đã quyết định biến chúng ta thành đồng phạm.
Cơn cuồng loạn ăn thịt đồng loại được bộc lộ trên tất cả các phương tiện truyền thông tuyên truyền nhằm mục đích chính xác là khắc chữ Z trên trán của mỗi người Nga. Người ta cần nó để rũ bỏ trách nhiệm về cuộc chiến huynh đệ tương tàn, về sự tàn phá hòa bình ở châu Âu, về quá khứ u ám của Putin và chế độ của ông ta, để cho phép họ núp sau lưng những người dân thường. Để thuyết phục phương Tây rằng họ (phương Tây) đang chiến đấu không phải với một nhóm người bị ám, mà là với toàn thể người dân Nga. Hòng chứng minh cho dân tộc này thấy rằng họ đang tiến hành một cuộc chiến sinh tồn.
Để che đậy những người chủ chiến, chính phủ đã giả mạo sự ủng hộ của dân chúng. Sắp xếp các cuộc biểu tình hành chính dưới lá cờ có chữ Z ở 80 khu vực của nước Nga. Bắt những đứa trẻ mắc bệnh nan y từ trại tế bần Kazan xếp thành hình chữ Z và từ trên cao chụp lại những con người nhỏ bé. Khẩn trương đưa ra những lời giải thích mới cho cuộc đổ máu: rằng Ukraine có vũ khí hóa học, vũ khí sinh học, Ukraine muốn chế tạo bom nguyên tử, muốn tấn công trước. Bằng mọi giá, bằng mọi lời nói dối, cần phải chứng minh cho người dân thấy rằng cuộc thảm sát này có ý nghĩa, rằng họ, người dân chứ không chỉ Điện Kremlin, cần nó.
Nhưng chúng ta phải nhớ rằng ủng hộ Z là chúng ta ủng hộ việc ném bom và pháo kích vào các thành phố yên bình của Ukraine. Ủng hộ Z là chúng ta ủng hộ việc phá hủy hàng trăm trường học, và trục xuất hai triệu người khỏi nhà của họ. Ủng hộ Z là chúng ta ủng hộ việc phá vỡ mối quan hệ huynh đệ - cả trong gia đình và giữa các quốc gia của chúng ta nói chung - mãi mãi. Ủng hộ Z là chúng ta ủng hộ sự cô lập mù quáng của Nga khỏi thế giới văn minh, sự suy yếu không thể tránh khỏi và việc trở thành thuộc địa nguyên liệu của Trung Quốc với các công nghệ trại tập trung kỹ thuật số của Trung Quốc.
Những ai tin vào lời tuyên truyền hiện nay phải nhớ rằng trên toàn thế giới người Nga đã bị coi là những kẻ xâm lược. Một chút nữa thôi, và chúng ta sẽ bị coi là tội phạm chiến tranh. Và điều đó sẽ là một phần lịch sử của chúng ta mãi mãi. Tất cả chúng ta đều bị che phủ - phủ lên mình máu của những người Ukraine ôn hòa và của những người lính nghĩa vụ của chúng ta, những người đã bị cho đi "tập trận" tại địa ngục.
Đây không phải là cuộc chiến của chúng ta, và chúng ta phải nhớ điều này. Chúng ta phải nói về nó. Chúng ta không thể cho phép họ nói thay chúng ta...